Kiếp trước, cả công ty tôi đều trúng chuyến du lịch Thái Lan bảy ngày.
Vừa đặt chân đến, đã có cơ hội bốc thăm trúng giải thưởng 100 vạn nhân dân tệ.
Nhưng tôi chợt nhận ra rằng số và chữ cái trên thẻ số của mình lại trùng hợp đúng với nhóm máu và tuổi của tôi.
Tôi khuyên cô ấy đừng đi, chuyến này có thể lành ít dữ nhiều. Công ty đang thua lỗ nghiêm trọng, đến lương còn không trả nổi, sao có thể hào phóng như vậy được?
Cô ấy bất đắc dĩ bán lại thẻ số với giá rẻ cho một đồng nghiệp khác. Kết quả là người đồng nghiệp ấy đã dùng chính thẻ số đó trúng giải một triệu nhân dân tệ ở Thái Lan.
Bạn tôi tức điên lên, bỏ độc vào cơm giết tôi.
“Cản đường tài lộc của tao, mày cũng đừng mong có kết cục tốt!”
Lần nữa mở mắt ra, cô ta đang cầm tấm thẻ số, hỏi tôi có đi không.
Lần này tôi không ngăn cản nữa:
“Đi chứ, tất nhiên phải đi rồi. Mình có linh cảm, giải thưởng 100 vạn chắc chắn sẽ thuộc về cậu.”
1.
“Tuyệt quá! Mình trúng giải đặc biệt rồi! Lệ Lệ, cậu trúng giải gì thế?”
Trong tiếng reo hò đầy phấn khích của cô bạn thân kiêm đồng nghiệp Chu Vũ, tôi từ từ mở mắt ra.
Nhìn tấm thẻ trúng “giải đặc biệt” quen thuộc trên tay, tôi chợt hiểu ra.
Tôi đã sống lại.
Chu Vũ thấy tôi mãi không trả lời, bèn giật lấy tấm thẻ trong tay tôi.
“Mình xem thử nào, chắc chắn cậu không may mắn bằng mình đâu.”
Vừa lật tấm thẻ lên, sắc mặt cô ấy lập tức sầm xuống.
“Sao có thể thế này? Không phải nói chỉ có một giải đặc biệt thôi sao? Sao cậu cũng có thể trúng?”
“Thế… cậu có đi không?”
Ký ức kiếp trước ập về trong đầu tôi.
Công ty đã thua lỗ gần nửa năm, lương hai tháng nay vẫn chưa trả.
Sếp tổng vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp:
“Mọi người hãy tin tưởng công ty! Giải thưởng chắc chắn phong phú, còn có một giải siêu cấp nữa!”
Sau đó, trong vòng một tháng, công ty điên cuồng tuyển thêm hơn một trăm nhân viên mới, tất cả đều là sinh viên vừa tốt nghiệp, chỉ tầm hai mươi tuổi.
Ưu điểm của người trẻ rất rõ ràng: thứ nhất là rẻ, thứ hai là sức khỏe tốt.
Nhưng với tình hình công ty lúc đó, không có lý do gì lại cần tuyển gấp nhiều nhân viên như vậy.
Một loạt hành động bất thường khiến tôi cảm thấy bầu không khí có gì đó quái lạ.
Tôi đã có ý định nghỉ việc.
Thế nhưng Chu Vũ lại không để tâm:
“Cậu lo lắng thái quá rồi đấy! Người ta là tổng giám đốc công ty, chẳng lẽ không biết nhiều hơn cậu chắc?”
“Giải siêu cấp nghe nói là chuyến du lịch Thái Lan. Tôi còn chuẩn bị cả bikini rồi đây này!”
“Cậu đừng có đa nghi nữa, làm mất hứng của mình!”
Nỗi nghi ngờ của tôi không hề giảm bớt mà còn tăng lên vào ngày diễn ra tiệc chào đón nhân viên mới.
Trong buổi tiệc, mỗi chỗ ngồi đều có một tấm thẻ.
Tôi mở ra, không ngờ lại trúng giải đặc biệt.
Nhưng niềm vui chưa kịp lan tỏa, tôi đã chột dạ khi nhìn thấy dãy số và chữ cái trên thẻ:
“AB0124”
Tôi thuộc nhóm máu AB, sinh năm 2001, năm nay vừa tròn 24 tuổi.
Sếp tổng đứng trên sân khấu tuyên bố đây là phúc lợi của công ty, mọi người đều được đi Thái Lan.
Sau khi hạ cánh, dùng thẻ số này có thể tham gia bốc thăm trúng giải 100 vạn nhân dân tệ.
Nếu không đi, chẳng những không có thưởng, mà còn phải ở lại trực ban tại công ty.
Chu Vũ phấn khởi giơ tấm thẻ lên hỏi tôi:
“Đi không? Đi không? Nếu đi thì mình phải chuẩn bị đồ bơi rồi!”
Tôi lo lắng, suy nghĩ cả đêm rồi quyết định không đi, cũng khuyên cô ấy đừng đi.
Nơi đó quá nhạy cảm cậu vì tiền mà đến, nhưng nó lại vì mạng của cậu.
Thôi thì cứ an phận ở trong nước, vẫn là an toàn nhất.
Cô ấy do dự rất lâu, cuối cùng bất đắc dĩ bán lại thẻ số cho một đồng nghiệp với giá 200 tệ.
Chỉ là không ngờ, tấm thẻ số ấy lại thực sự trúng một triệu nhân dân tệ.
2.
Chu Vũ tức điên, xông thẳng vào công ty lớn tiếng chửi rủa tôi:
“Mày cản đường tài lộc của tao, rốt cuộc có ý đồ gì hả?!”
“Nếu không phải vì mày, tao đã sớm trả hết nợ vay online rồi!”
“Giờ bọn đòi nợ đến tận cửa, chúng nó muốn giết tao! Giết tao đó, mày có biết không?!”
“Mày phải bồi thường số tiền đó cho tao, nếu không tao giết mày!”
Cô ta bị cơn giận làm mờ mắt, hoàn toàn không biết rằng người đồng nghiệp trúng thưởng kia sau khi đăng bài khoe trúng giải thì đã mất tích.
Tôi cố gắng giải thích:
“Tiểu Tôn nói với tôi rằng vừa đến Thái Lan là họ bị thu hết điện thoại.”
“Vậy bài đăng đó làm sao mà gửi được? Chẳng lẽ không đáng ngờ sao?”
“Tiền có thể từ từ trả, tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách.”
Nhưng cô ta chẳng buồn nghe.
“Mày chỉ ghen tị với tao, sợ tao được thăng chức tăng lương nên cố tình ngăn tao đi!”
“Ông chủ đã nói rồi, chuyến đi Thái Lan này liên quan trực tiếp đến việc thăng tiến.”
“Mày hại tao mất cả tiền lẫn cơ hội, mày sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Nói rồi, cô ta như phát điên cầm dao lao đến đ//âm tôi.
Tôi nhanh nhẹn né được.
Cô ta để lại một câu đầy căm hận:
“Mày cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu!”
Sau đó phẫn nộ bỏ đi.
Nhưng tôi không ngờ, cô ta không rời đi mà lén nấp dưới lầu chờ đợi.
Cô ta mua một hộp thuốc độc, lén bỏ vào suất cơm tôi đặt.
Tôi vừa ăn xong, máu từ thất khiếu bắt đầu chảy ra.
Cô ta lạnh lùng đứng nhìn.
“Mày đáng chết! Mày phải chết!”
“Tao biết mật khẩu thẻ ngân hàng của mày. Mày chết rồi, tao mới có thể sống tiếp.”
Cô ta giẫm từng nhát mạnh xuống mặt tôi bằng đôi giày cao gót.
Mắt tôi n//ổ tung, thịt trên mặt nát bấy, nhưng tôi đã không còn sức phản kháng.
Cô ta kéo đến một con chó sói, để nó từng miếng từng miếng gặm nát da thịt tôi.
Nỗi đau thấu xương và tiếng gào thét điên cuồng của cô ta là cảm giác cuối cùng tôi có về thế giới này.
Tôi không cam tâm.
Nếu có cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ tận mắt nhìn cô ta đi tìm ch//ết, tuyệt đối không nói thừa một câu!
Không ngờ, tôi thực sự đã trọng sinh.
Lần nữa đối diện ánh mắt của Chu Vũ, tôi dứt khoát đưa tấm thẻ số trong tay cho cô ta.
“Đi đi! Nhất định phải đi! Tôi có linh cảm, 100 vạn này chắc chắn là của cậu.”
“Nhưng sức khỏe mình không tốt, không ngồi máy bay được. Mình không đi đâu, tấm thẻ này cũng nhường cho cậu luôn.”
Chu Vũ làm bộ tiếc nuối, nhưng lập tức cướp lấy tấm thẻ từ tay tôi.
“Vậy mình tự đi nhé! Nếu trúng thưởng, nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa!”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Ăn cơm?
Nếu cậu còn có thể trở về.
3.
Chu Vũ bắt đầu điên cuồng mua sắm.
Cô ta sắm đủ loại quần áo du lịch, từng bộ từng bộ đều đăng lên khoe trên mạng.
“Này, bài đăng mới nhất của mình, sao cậu không thả tim?”
Tôi tiện tay vào trang cá nhân của cô ta, bấm một lượt thích.
Vừa định thoát ra thì đột nhiên nhìn thấy một ảnh chụp màn hình danh sách đơn hàng đang chờ giao.
Phía dưới phần gợi ý sản phẩm là hình ảnh một hộp thuốc diệt chuột cực mạnh.
Thuốc diệt chuột?!
Nhà cô ta nuôi mèo, căn bản không thể nào mua thứ này.
Kiếp trước, tôi chính là bị cô ta đầu độc bằng loại thuốc này!
Cô ta vẫn chưa phát hiện ra sự thay đổi của tôi, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Mấy món này cậu giúp mình mang về nhà để trả lại đi, cứ dùng địa chỉ của cậu gửi lại cũng được.”
Tôi vừa định vung tay ném đống quần áo rách nát cô ta quăng qua vào mặt cô ta.
Thì đột nhiên, điện thoại rung lên.
Một tin nhắn đòi nợ gửi đến.
[Chu Vũ, do cô cố ý vi phạm hợp đồng, từ ngày mai sẽ có nhân viên thu hồi nợ đến khu vực mục tiêu để điều tra thực địa. Hậu quả tự chịu, hãy chuẩn bị tâm lý.]
Điều tra thực địa?
Suýt nữa thì quên mất chuyện này!
Kiếp trước, ba gã đòi nợ đã chặn tôi ngay trước cửa công ty vì cái gọi là “điều tra thực địa” này.
Mà Chu Vũ, người thực sự mắc nợ, lại lén lút trốn đi, đứng nấp sau góc tường chứng kiến tôi bị ba gã đàn ông lôi lên xe.
Chưa kịp ra khỏi thành phố, hai tên trong bọn chúng đã không nhịn được mà xé rách quần áo tôi.
Tôi nghiến răng, liều chết nhảy ra khỏi xe.
May mắn có người qua đường cứu giúp, tôi mới thoát được, nhưng toàn thân bị cào rách da thịt, nằm viện cả tuần trời.
Thế nhưng Chu Vũ chỉ thờ ơ nói:
“Bọn họ chỉ hù dọa thôi, chọc cậu chơi một chút mà, cậu nhảy xe mới là điên rồi.”
Lần này, để bọn họ đi “chọc” cô ta đi.
“Chu Vũ, cậu đi Thái Lan thì mình giúp cậu chăm mèo nhé?”
Chu Vũ không mảy may nghi ngờ, hào hứng cất điện thoại:
“Đương nhiên là cậu chăm rồi! Nếu không thì mình về làm sao mời cậu ăn cơm được?”
Tôi nhìn cô ta, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Cố gắng kéo khóe môi nở một nụ cười.
“Được thôi! Mật khẩu cửa nhà cậu là gì?”
Cô ta chẳng chút phòng bị, đọc ngay mã khóa cửa cho tôi.
Lợi dụng giờ nghỉ trưa, tôi lặng lẽ đột nhập vào nhà cô ta, lắp đặt camera giám sát.
Trước khi tan làm, tôi liên hệ với công ty cho vay đã cho Chu Vũ mượn tiền.
[Cô ta sắp bay sang Thái Lan đấy, các anh mau xử lý đi.]
Sau đó, tôi lẳng lặng nấp dưới lầu nhà cô ta, chờ bọn đòi nợ xuất hiện.
Không lâu sau, khi trời vừa sẩm tối.
Ba gã đàn ông vạm vỡ đi thẳng về phía tôi, không chút do dự tiến vào tòa nhà.
Thang máy dừng ở tầng 15.
Không sai.
Tôi mở camera giám sát.
Tiếng bíp bíp bíp mở khóa vang lên.
Quả nhiên là bọn chúng.
Tôi ngồi xổm dưới bóng tối ở cửa tòa nhà, ôm chặt điện thoại.
Lặng lẽ chờ đợi một màn kịch hay sắp diễn ra.
…
@十七