95 ngày sau khi mất tích trên đường về nhà, thi thể cô bé Eom Hyun-ah được phát hiện trong đường ống thoát nước, manh mối duy nhất là lớp sơn màu đỏ tươi trên móng tay và móng chân.
Ngày 10/9/2025, VNexpresss đưa tin “Kỳ án giấu th:ith:e nữ sinh trong ống thoát nước”. Nội dung chính như sau:
Ngày 5/11/2003, Eom Hyun-ah, 15 tuổi, vui vẻ vì được tan học sớm để đi chơi với bạn bè vào buổi chiều. Sống ở ngôi làng Songuri, Pocheon gần biên giới, Hyun-ah và các bạn thường tụ tập tại nhà một người bạn không quá xa trường.
Mải chơi ở nhà bạn, cô bé quên mất thời gian. Mãi đến 18h, khi mẹ gọi điện, Hyun-ah mới nhận ra đã muộn. Muốn về trước bữa tối, cô bé quyết định đi đường tắt. Một người bạn đi cùng Hyun-ah đến cổng sau của một trường tiểu học gần trường trung học cơ sở nơi cả hai theo học. Trời tối dần, chỉ có vài ngọn đèn đường, Hyun-ah chia tay bạn và tiếp tục đi một mình.
Đường tắt về nhà cô bé là một con đường hẹp, ít người qua lại, chỉ những người sống gần đó mới biết. Lúc 18h18, Hyun-ah gọi điện cho mẹ thông báo đang đi bộ về. Nhà cô bé cách con đường vắng này 700 m, chỉ mất vài phút.
Cuộc gọi dài sáu giây này là dấu vết cuối cùng của Hyun-ah khi còn sống.
Những món đồ bị vứt trong đống rác
Đến 21h, Hyun-ah vẫn chưa về nhà và không trả lời điện thoại của mẹ. Gia đình lo lắng gọi cảnh sát trình báo mất tích.
Ban đầu, cảnh sát cho rằng việc trẻ em không về nhà cho đến khuya không nhất thiết là dấu hiệu của một tình huống khẩn cấp. Cảnh sát nói: “Chờ một hai ngày, chúng sẽ tỉnh táo lại và về nhà thôi”.
Nhưng sau một hai ngày, rồi nhiều tuần trôi qua, vẫn không thấy tung tích Hyun-ah.
Bố mẹ cô bé tìm kiếm khắp nơi, phát 150.000 tờ rơi có ảnh và mô tả ngoại hình Hyun-ah. Những tấm áp phích, băng rôn được treo khắp khu phố.
23 ngày sau khi mất tích, điện thoại của Hyun-ah bất ngờ xuất hiện.
Một quản lý xây dựng tại thành phố Uijeongbu lân cận đã tìm thấy chiếc điện thoại vào ngày 14/11, chín ngày sau khi Hyun-ah mất tích. Nó cách nơi cô bé được nhìn thấy lần cuối khoảng 8 km. Không hay biết về vụ mất tích, anh ta đã giữ chiếc điện thoại trong hai tuần trước khi giao nộp cho cảnh sát vào ngày 28/11.
Chiếc điện thoại đã dẫn đến việc phát hiện 13 vật dụng của Hyun-ah, bao gồm giày dép, cặp sách, tất, sách giáo khoa, cà vạt đồng phục và găng tay. Chúng được tìm thấy trong đống rác gần công trường thi công đường bộ, nơi người quản lý công trình đã phát hiện chiếc điện thoại.
Khi kiểm tra các đồ vật, cảnh sát nhận thấy thẻ tên trên đồ đạc của cô bé đã bị xé mất. Họ nhận định không phải là vụ mất tích thông thường mà giống một hành vi phạm pháp.
Chiến dịch tìm kiếm quy mô lớn được triển khai, với sự tham gia của lực lượng từ căn cứ quân sự nơi bố Hyun-ah làm việc. Nhưng nhiều tháng trôi qua mà không có kết quả.
th:ith:e không mặc quần áo trong ống thoát nước
Ngày 8/2/2004, một cảnh sát phát hiện vỏ thùng carton đựng tivi 29 inch bị vứt bên đường, che miệng ống thoát nước bê tông. Nó nằm ở Pocheon, cách nhà Hyun-ah 6 km.
Khi di chuyển chiếc thùng, viên cảnh sát thoáng thấy đôi chân người. Bên trong đường ống là một th:ith:e nữ không mặc quần áo trong tư thế cuộn tròn.
Phần thân trên, đặc biệt là khuôn mặt, đã bị phân hủy nghiêm trọng. Nhưng bố Hyun-ah nhận ra đó là con gái mình qua vết sẹo bỏng trên cánh tay phải và vết sẹo ở bụng dưới do phẫu thuật cắt ruột thừa. Lúc này đã 95 ngày trôi qua kể từ khi nữ sinh mất tích trên con đường tắt về nhà.

Sơ đồ nơi Eom Hyun-ah biến mất và hiện trường tìm thấy th:ith:e. Ảnh: Korea Herald
Do th:ith:e đã bị phân hủy nghiêm trọng, việc khám nghiệm tử thi không thể th:ith:e định chính th:ith:e nguyên nhân và thời điểm tuvong. Không có bằng chứng ADN nào từ th:ith:e nạn nhân hoặc từ vị trí tìm thấy th:ith:e, cũng không có dấu vết của tinh dịch.
Móng tay và móng chân Hyun-ah được sơn màu đỏ. Cô bé chưa từng sơn móng tay vì trường học không cho phép. Cách sơn móng cũng khác thường, thô và không đều.
Nỗ lực truy tìm manh mối
Việc không có camera an ninh và thiếu lời khai của nhân chứng khiến cảnh sát không có nhiều manh mối. Họ chỉ có thể dựa vào chi tiết sơn móng tay và thùng tivi.
Cảnh sát suy đoán hung thủ có thể là tội phạm tình dục, có thể quen thuộc với khu vực đó và thậm chí biết nạn nhân.
Họ đưa ra giả thuyết rằng Hyun-ah đã bị ra tay, có thể bằng cách siết cổ, tại một địa điểm khác và sau đó bị giấu trong đường ống thoát nước. Kẻ sát nhân có thể đã lái xe đưa nạn nhân đi sau nửa đêm vì khi đó các cửa hàng gần nơi cô bé bị bỏ lại đã đóng cửa và tắt đèn.
Thùng đựng tivi có số sê-ri, cho phép các điều tra viên theo dõi xem ai đã mua hàng và ai là người xử lý việc giao hàng.
Một trong những người giao và lắp đặt tivi là tội phạm tình dục có tiền án, nhưng cũng có bằng chứng ngoại phạm vững chắc. Người đàn ông nói đã vứt chiếc hộp trên đường. Manh mối đứt đoạn.
Theo cảnh sát, sơn đỏ trên móng tay Hyun-ah rất có thể là do hung thủ sơn lên. Nó được tô lộn xộn từ bên này sang bên kia thay vì theo những đường dọc thông thường. Dường như thủ phạm còn dành thời gian cắt móng cho nạn nhân sau khi sơn.

Hình ảnh móng tay và móng chân sơn đỏ trên th:ith:e Eom Hyun-ah được chiếu trên chương trình điều tra Unanswered Questions của SBS.
Nguồn gốc của loại sơn móng có thể cung cấp chìa khóa để th:ith:e định kẻ giết người.
Cuộc điều tra của cảnh sát đã phân tích thành phần của loại sơn đỏ và cố gắng truy tìm nguồn gốc. Tuy nhiên, dù đã tìm kiếm kỹ lưỡng hơn 60 loại sơn móng có bán tại các cửa hàng, kể cả những loại được trẻ em dùng để sơn móng cho búp bê, họ vẫn không tìm thấy loại nào trùng khớp.
Đội điều tra chuyển sang thẩm vấn bất kỳ ai trong khu vực có vẻ đáng ngờ, đặc biệt là những người có hành vi lệch lạc tình dục. Dù không có bằng chứng trực tiếp nào về hành vi tấn công tình dục, các điều tra viên tin chắc rằng vụ án có động cơ tình dục.
Ngoài việc sơn móng, hung thủ còn cắt móng cho nạn nhân. Việc đồng phục học sinh, nội y và tất của nạn nhân bị mất cho thấy hung thủ có thể giữ những món đồ này làm chiến lợi phẩm.
Cảnh sát đã điều tra những người trong khu vực có tiền án phạm tội tình dục, thậm chí còn thẩm vấn những người đàn ông đam mê mặc đồ giả gái, nhưng những nỗ lực này không dẫn đến đột phá đáng kể nào.
Bế tắc, điều tra viên đưa ra giả thuyết rằng màu sơn đỏ có thể liên quan đến nghi thức tang lễ ở một số quốc gia khác. Họ kiểm tra những lao động nhập cư trong khu vực, nhưng không có kết quả.
Dù cảnh sát đã điều tra hơn 1.500 nghi phạm tiềm năng và bằng chứng ADN, vụ án bế tắc.
Manh mối mới từ ‘nạn nhân hụt’
15 năm trôi qua, vào đầu 2019, một phụ nữ họ Han trình báo rằng có thể đã gặp kẻ giết người vào tháng 10/2003, tại cùng ngôi làng ở Pocheon.
Chưa đầy một tuần trước khi Hyun-ah mất tích, Han may mắn chạy thoát khỏi một tài xế định bắt cóc cô bằng ôtô. Sau đó, khi nhìn thấy tấm áp phích tìm người mất tích, trực giác mách bảo cô thủ phạm chính là kẻ từng bắt cóc mình, nhưng quá sợ hãi nên không dám báo cảnh sát.
Nơi Han suýt bị bắt cóc nằm cách 2 km so với trường tiểu học nơi Hyun-ah chia tay bạn vào buổi tối mất tích, gần trường trung học cơ sở và con đường tắt của cô bé.
Theo Han, kẻ bắt cóc trông nhợt nhạt như thể đang trang điểm, đôi mắt sáng lạ thường và có màu nâu trong suốt. Một trong những đặc điểm nổi bật nhất của tài xế là đôi bàn tay trắng, nhẵn nhụi, “bóng bẩy” và được chăm sóc tỉ mỉ, với lớp sơn móng trong suốt.
Sau khi các điều tra viên dùng biện pháp thôi miên, Han nhớ ra chiếc xe bám theo mình đến từ một tiệm sửa xe địa phương. Cô còn nhớ được ba trong bốn chữ số trên biển số xe, và với chữ số còn thiếu, cô có thể đưa ra hai phương án khả thi.
Dựa trên ký ức của Han, cảnh sát phác họa khuôn mặt tài xế: tuổi ở cuối 20 hoặc đầu 30, cao từ 1,7 đến 1,75 m.

Bản phác họa của cảnh sát về nghi phạm tiềm năng trong vụ án Eom Hyun-ah. Ảnh: Gyeonggi Bukbu Provincial Police Agency
Tuy nhiên, bất chấp nhiều nỗ lực trong việc điều tra biển số xe, cảnh sát không thể th:ith:e định được nghi phạm.
Sau khi câu chuyện của Han được phát sóng trên đài SBS, nhiều người gọi đến cung cấp thông tin. Đáng chú ý, một người đàn ông từng làm việc tại tiệm sửa chữa ôtô ở Pocheon vào thời điểm đó cho biết bức phác họa trông giống một đồng nghiệp cũ.
Theo lời người đàn ông, đồng nghiệp nọ phụ trách sơn xe, tính cách “nhút nhát” và “nữ tính”, có đôi bàn tay trắng, được chăm sóc cẩn thận với lớp sơn móng tay trong suốt. Anh ta cực kỳ sạch sẽ, rửa tay 30 phút sau khi sơn xong mỗi chiếc xe.
Từ báo cáo này, cảnh sát suy đoán nghi phạm có thể đã sử dụng một chiếc xe để lại tại cửa hàng để sửa chữa, và sơn đỏ trên móng tay của Hyun-ah có thể là một loại sơn ôtô. Cảnh sát phát hiện người đàn ông sơn ôtô này có tiền án, dù không phải tội phạm tình dục.
Tuy nhiên, tia hy vọng phá án vụt tắt khi nghi phạm được th:ith:e định đã qu:a đời 5-6 năm sau vụ án vì những lý do vẫn chưa được tiết lộ, khiến câu hỏi liệu hắn có thực sự là kẻ giết người hay không vẫn còn là ẩn số.
Kim Bok-jun, cựu điều tra viên chính trong vụ án của Eom Hyun-ah và hiện là nhà nghiên cứu tại Viện Tội phạm học Hàn Quốc, lưu ý rằng những phác họa dựa trên ký ức của Han có nét tương đồng đáng kinh ngạc với kẻ giết người hàng loạt khét tiếng ở Hwaseong. Cựu điều tra viên Kim cho rằng việc tiếp xúc với truyền thông có thể đã ảnh hưởng đến hình ảnh mà Han tạo ra.
Đến nay, vụ bắt cóc và giết hại Eom Hyun-ah vẫn chưa có lời giải.
Ngày 19/8/2025, Vnexpresss đưa tin “Thảm á:n cả gia đình bị kẻ vô ơn giấu thi:the dưới bê tông”. Nội dung chính như sau:
Sá:ng 5/7/2009, các đồng nghiệp tại phòng tài vụ của Đại học Trung văn Hong Kong lo lắng vì không thấy Đàm Thành Huy, 43 tuổi, đi làm từ hôm qua, gọi điện thoại di động không ai bắt máy. Ngày 6/7, Huy vẫn không xuất hiện. Điện thoại bàn ở nhà cũng không có người nhận. Thư viện nơi vợ Huy là Đường Ân Nghĩa, 33 tuổi, làm việc cho biết cô cũng không đi làm, không xin nghỉ phép.
Huy và Nghĩa đều đến từ tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc đại lục. Họ kết hôn 11 năm trước, có hai con gái. Điều kiện gia đình không mấy khá giả, phải sống trong trạm tái chế phế liệu ở làng Ping Che, khu vực Ta Kwu Ling, phía bắc New Territories nhiều năm qua.
Người nhận điện thoại bí ẩn
Khoảng 14h ngày 6/7, điện thoại di động của Huy cuối cùng cũng có người nghe. Người này tự xưng là em họ Huy, nói vợ chồng anh đã đưa hai con đi Quảng Đông nghỉ hè từ hôm qua. Trước khi đi, họ giao điện thoại cho anh ta giữ hộ, không biết khi nào quay về Hong Kong. Nói xong, anh ta tắt nguồn điện thoại.
Cuộc điện thoại kỳ lạ này khiến các đồng nghiệp càng lo lắng. Huy vốn chăm chỉ, kỷ luật, chưa bao giờ nghỉ làm mà không xin phép. Anh còn phải chăm sóc mẹ bệnh nặng ở viện dưỡng lão, khó có thể bỏ lại mẹ để đưa vợ con về đại lục nghỉ hè.
Cảm thấy bất thường, các đồng nghiệp báo cảnh s:at. 15h ngày 6/7, cảnh s:at đến nơi ở của gia đình Huy. Từ xa, họ nhìn thấy một người đàn ông thấp bé bước ra khỏi hàng rào nhà Huy rồi biến mất. Cửa chính trạm phế liệu bị khóa.
Trạm phế liệu có diện tích gần 450 m2, nhưng chỉ có vài mái nhà tôn và một căn nhà cấp bốn. Xung quanh hầu như không có người ở, hàng xóm duy nhất là bà Hoàng sống một mình ở bên kia đường.

Nhà tôn không có khóa phía bên trái vốn là trạm tái chế phế liệu, nay là chỗ ở cho 9 con chó hoang được Huy nhận nuôi. Căn nhà cấp bốn ở bên phải là nơi ở của gia đình bốn người, vốn là chuồng heo. Ảnh: ifeng
Bà Hoàng kể với cảnh s:at, khoảng 11h30 ngày 5/7 từng mơ hồ nghe thấy tiếng la hét đứt quãng từ xa, như có người đang kêu cứu. Tuy nhiên, do mưa quá lớn, khu vực này lại hẻo lá:nh, bà nghĩ nghe nhầm. Ngày thường nhà họ Đàm chỉ có em họ của Huy đến ăn cơm và giúp chăm sóc vườn cây, sửa nhà.
Từ manh mối của bà Hoàng, đến 18h ngày 6/7, cảnh s:at tìm thấy Hứa Thắng Kỳ, 42 tuổi, tại căn nhà số 74 cách đó không xa. Anh ta là em họ của Huy, cũng là người đàn ông bí ẩn đã nhận điện thoại. Thường xuyên giúp anh họ sửa nhà, chăm sóc vườn nên đôi khi Kỳ ngủ lại nhà họ Đàm, nhưng phần lớn thời gian anh ta sống trong căn nhà cấp bốn của chú.
Kỳ cho biết sá:ng 5/7, Huy đến viện dưỡng lão thăm mẹ, sau khi về thì nói muốn đưa vợ con đi Quảng Đông chơi vài ngày. Vì sử dụng số điện thoại Hong Kong ở đại lục phí chuyển vùng rất đắt, Huy giao điện thoại cho Kỳ giữ hộ, dặn mỗi buổi chiều đến cho chó ăn uống. Lúc cảnh s:at đến, Kỳ vừa rời đi sau khi cho chó ăn.
Những lời nói dối quanh co
Cảnh s:at quan s:at cử chỉ và biểu cảm của Kỳ không thấy gì bất thường. Anh ta nói không có chìa khóa nhà Huy.
Nhưng sau khi hỏi chuyện người dân xung quanh, cảnh s:at phát hiện Kỳ nói dối. Ít nhất hai hàng xóm nói từng thấy Kỳ tự mở cửa nhà họ Đàm. Bà Hoàng kể có lần Huy quên chìa khóa ở văn phòng nên đã gọi Kỳ đến mở cửa. Bà tận mắt thấy Huy vào nhà xong lại đưa chìa khóa cho Kỳ.
Khi bị truy vấn, Kỳ giải thích rằng trước đây tạm cầm chìa khóa để giúp Huy sửa nhà, xong việc đã trả lại. Tuy nhiên, cảnh s:at nhận thấy lần này Kỳ không còn bình tĩnh như trước, cố ý lảng trá:nh và nói lắp bắp. Khi cảnh s:at dọa khám xét nhà, Kỳ hoảng sợ lấy chìa khóa ra từ trong ngăn kéo, nói còn một chiếc quên chưa trả lại.
Trong khi đó, đội điều tra phát hiện nhiều manh mối tại nhà họ Đàm. Căn nhà lộn xộn như thể bị lục tung, bát đũa trong bếp chưa rửa, trên tường có vài vết má:u bắn lên. Thẻ căn cước của cả gia đình vẫn còn trong ngăn kéo phòng ngủ chính, Sở di trú Hong Kong cho biết gia đình Huy không có bất kỳ hồ sơ xuất nhập cảnh nào gần đây.
Cảnh s:at còn tìm thấy một chiếc áo dính má:u trong phòng phụ, ở góc phòng có một đoạn ống nước nhựa rỗng ruột cũng dính má:u. Nhờ chó nghiệp vụ, họ phát hiện có dấu vết má:u bên dưới bãi đất trống cách cửa căn nhà cấp bốn khoảng 9 m. Lớp đất này có vẻ mới bị đào xới.
Tất cả bằng chứng cho thấy cả nhà Huy có khả năng đã bị hại, thậm chí rất có thể bị ch:ôn dưới bãi đất trống trước nhà. Cảnh s:at thành lập tổ chuyên á:n, coi vụ mất tích thành vụ ra tay người.
Khi nghe tin tổ chuyên á:n nghi ngờ gia đình Huy bị ch:ôn dưới bãi đất trống, Kỳ hoảng loạn ngã ngồi ra đất, chủ động thừa nhận tội ác.
Động cơ gây á:n đá:ng ngờ
Theo lời khai, năm 2006, Kỳ liên hệ với anh họ để sang Hong Kong làm “chui” kiếm tiền. Huy giới thiệu cho Kỳ làm thợ xây với mức lương 500 HKD mỗi ngày, bao ăn ở. Nhưng sau nửa thá:ng, Kỳ phát hiện lương thực tế được trả chỉ 220 HKD nên giận dữ bỏ về Quảng Đông.
Năm 2007, vì hoàn cảnh khó khăn, Kỳ lại liên hệ với Huy để sang Hong Kong. Huy một lần nữa giúp đỡ và hứa nếu không tìm được việc, có thể đến nhà anh giúp chăm sóc vườn, trả 200 HKD mỗi ngày.
Từ đó, mỗi thá:ng Kỳ lại cầm giấy thông hành sang Hong Kong làm “chui”. Khi có công việc tốt hơn, anh ta sẽ đi làm bên ngoài. Khi không tìm được việc, anh ta giúp Huy chăm sóc vườn, sửa nhà.
Kỳ khai rằng nảy sinh quanhe bất chính với chị dâu. Ngày 5/7, lợi dụng lúc Huy đi viện dưỡng lão thăm mẹ, anh ta lẻn đến nhà thân mật với Nghĩa. Không ngờ, Huy về sớm nên phát hiện bí mật.
Huy tức giận đá:nh nhau với Kỳ, đòi “ra tay người cho hả giận”. Trong lúc hoảng loạn, Kỳ vớ con da:o gọt hoa quả dài 25 cm ra tay gục Huy. Chứng kiến sự việc, Nghĩa định báo cảnh s:at nhưng bị Kỳ khống chế. Cô la lớn, gọi hai con gái đang xem phim hoạt hình trong phòng ngủ mau chạy trốn.
Hai cô bé thấy bố bị sathai trong phòng khách thì sợ hãi chạy lại vào phòng ngủ, khóa cửa và kêu khóc không ngừng. Kỳ quyết định dùng kìm cạy cửa phòng, xử lý hai đứa trẻ trước rồi đến Nghĩa.
Sau một đêm nghĩ cách phi tang thithe, Kỳ chọn đào hố ch:ôn tại chỗ.
Sá:ng 6/7, Kỳ quay lại nhà họ Đàm để dọn dẹp vết má:u, sau đó đào một cái hố đủ lớn để ch:ôn cả bốn người và lấp đất lại. Anh ta ch:ôn cả hungkhi dưới cái hố khác gần đó. Nào ngờ, vừa làm xong thì cảnh s:at đến.
Theo lời kể của bạn bè và hàng xóm, vợ chồng Huy rất yêu thương nhau, hầu như chưa bao giờ cãi vã, việc Kỳ nói cùng Nghĩa “gian díu” khi hai con gái cũng ở trong căn nhà cấp bốn chật hẹp gây hoài nghi anh ta nói dối về động cơ gây á:n.
Hố ch:ôn thi:the trước nhà
Lúc 1h ngày 7/7, Kỳ bị áp giải về đồn. Sau đó, đội điều tra đào được một con da:o nhọn, một đoạn ống nước, một chiếc kìm và các công cụ gây á:n khác trước căn nhà tôn.
Lúc 2h, cơ quan chức năng đào bãi đất trống, phát hiện Kỳ không chỉ ch:ôn bốn người dưới dất mà còn đổ bê tông lên trên. Họ mất 13 tiếng mới đào được các thithe ra.

Hố ch:ôn thi:the sau khi đã được khai quật, xử lý thithe. Ảnh: ifeng
Hố ch:ôn thi:the dài và rộng khoảng 2,4 m, sâu khoảng 1,8 m. Lớp bê tông dày khoảng 30 cm. Bốn thithe xếp chồng lên nhau, đều mặc áo phông, quần đùi và đi chân trần.
Người được ch:ôn dưới cùng là Huy với tay chân bị trói bằng dây điện, có nhiều vết da:o ra tay ở bụng, lưng và cổ. Tầng thứ hai là Nghĩa, bị trói tay chân, trên cổ quấn dây điện, mũi miệng bị bịt băng dính. Tầng thứ ba là con gái lớn 10 tuổi, tầng trên cùng là con gái út 7 tuổi. Cảnh s:at phá:n đoá:n Kỳ ch:ôn các thithe theo thứ tự tuvong.
Kết quả khám nghiệm t:ử thi cho thấy nguyên nhân tuvong của Nghĩa và con út là bị siết cổ, con lớn bị qua đời ngạt. Huy qua đời vì nhiều vết ra tay chí m:ạng.
Lỗ hổng trong lời khai thứ hai
Khi bị thẩm vấn, Kỳ thay đổi lời khai, nói không có quanhe ngoài luồng với Nghĩa mà chỉ “sàm sỡ”, đôi lần lợi dụng lúc Huy không có nhà định cưỡng ép quanhe. Khi Nghĩa kể mọi chuyện cho chồng, Kỳ bị anh họ đuổi khỏi nhà.
Sá:ng 5/7, Huy đến viện dưỡng lão thăm mẹ như thường lệ, Kỳ lẻn vào nhà quấy rối Nghĩa. Không ngờ Huy đột ngột quay về, đôi bên cãi vã rồi đá:nh nhau.
Trong lúc hoảng loạn, Kỳ chộp da:o ra tay Huy, sau đó khống chế Nghĩa đang sợ hãi. Tiếp theo, anh ta cạy cửa phòng, khống chế hai bé gái như mô tả trong lời khai đầu tiên. Ngày hôm sau, Kỳ đến dọn dẹp hiện trường, ch:ôn hungkhi và thithe, khai thêm chi tiết đi mua xi măng.
Lời khai thứ hai này có vẻ hợp lý hơn. Nhưng qua báo cáo khám nghiệm t:ử thi và cuộc điều tra chi tiết, cảnh s:at phát hiện đây vẫn không phải là sự thật.
Khám nghiệm t:ử thi cho thấy Huy có gần 80 vết da:o khắp cơ thể, Nghĩa không thể đứng yên nhìn chồng bị ra tay như vậy. Sau khi kiểm tra, bát đũa đã được sử dụng trong bếp không có ADN của gia đình bốn người, chỉ có của Kỳ. Tổ chuyên á:n suy đoá:n, khi Kỳ ra tay Huy, Nghĩa đang nấu bữa trưa trong bếp nên không hay biết.
Qua kiểm tra, con da:o gọt hoa quả dùng để gây á:n không phải của nhà họ Đàm, Kỳ mua xi măng từ trước khi vụ á:n xảy ra. Điều này cho thấy đây có lẽ không phải vụ ra tay người do bộc phát, Kỳ đã có ý định thảm s:at cả gia đình Huy và ch:ôn thi:the từ trước.
Qua tra cứu, hai thẻ ngân hàng đứng tên Nghĩa đã được sử dụng tại máy ATM ở ga tàu hỏa vào khoảng 15h ngày 5/7, nhưng do nhập sai mật khẩu liên tục nên không rút được tiền. Nhà họ Đàm cũng bị mất vài nghìn HKD tiền mặt.
Tổ chuyên á:n suy đoá:n động cơ ra tay người của Kỳ là để cư:ớp của. Anh ta ép Nghĩa nói mật khẩu thẻ ngân hàng, nhưng không ngờ cô lại đưa mật khẩu giả. Kỳ tin là thật nên siết cổ Nghĩa. Sau khi đi rút tiền không được, anh ta phát hiện bé lớn đã qua đời ngạt, còn bé út vẫn thoi thóp nên trút giận.
Tổ chuyên á:n cho rằng Kỳ liên tục nói dối vì muốn biến vụ ra tay người có chủ ý thành ra tay người do bộc phát để giảm tội. Khi bị tái thẩm vấn, Kỳ thú nhận động cơ thực sự.
Âm mưu của kẻ vô ơn
Theo lời khai, Kỳ cần 100.000 HKD tiền mặt để sửa nhà ở quê và lo ăn học cho hai con. Không vay được ai, anh ta bèn nhắm đến Huy.
Kỳ cho rằng Huy tỏ ra nhiệt tình nhưng bản chất là kẻ keo kiệt. Tiền công trả cho anh ta thấp hơn nhiều so với giá thị trường. Anh ta còn nghi ngờ Huy chiếm đoạt số tiền bị trừ từ công việc lương 500 HKD mỗi ngày trước đây. Việc vợ chồng họ đối xử với anh ta như ruột th:ịt chẳng qua là muốn lợi dụng, tìm lao động giá rẻ.
Vì vậy, Kỳ quyết định vay tiền anh họ, nếu đối phương không đồng ý sẽ “tính toá:n nợ nần”.
10h30 ngày 5/7, Kỳ mang theo da:o đến nhà họ Đàm. Sau khi Nghĩa vào bếp nấu cơm trưa, Kỳ nói muốn vay 100.000 HKD. Huy từ chối vì không có tiền, nhưng Kỳ không tin, chỉ trích anh họ chiếm tiền công, thuê giá rẻ. Huy tức giận vì “làm ơn mắc oá:n”, đuổi Kỳ ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, Kỳ đã định nếu vay tiền không thành sẽ ra tay người cư:ớp của. Anh ta tancong bất ngờ khi Huy quay lưng đi vào phòng, vừa rút da:o ra tay vừa bịt miệng mũi ngăn kêu cứu.
Sau đó, Kỳ vào bếp khống chế Nghĩa. Hai cô bé khóa cửa ở trong phòng ngủ. Kỳ trói Nghĩa lại rồi tìm kìm cạy cửa phòng. Anh ta đưa ba mẹ con vào phòng khách, lục tìm thẻ ngân hàng và ép hỏi mật khẩu.
Kỳ khai rằng sau khi có được mật khẩu từ Nghĩa, anh ta lấy thêm băng dính bịt miệng mũi của ba mẹ con. Để ngăn Nghĩa thoát ra, anh ta dùng túi nylon trùm đầu.
Lúc 14h30, Kỳ ra ngoài rút tiền rồi quay về khi biết bị lừa. Khi vào nhà lúc 16h, anh ta phát hiện ba mẹ con đã tắt thở. Kỳ lục lọi khắp nơi, tìm được 6.000 HKD tiền mặt. Sau khi ăn bữa trưa Nghĩa nấu, Kỳ dọn dẹp hiện trường, ch:ôn thi:the và hungkhi rồi về nhà nghỉ ngơi.
Sá:ng hôm sau, Kỳ lo vài ngày nữa mùi hôi thối bốc lên sẽ bại lộ nên quyết định đổ bê tông lên chỗ ch:ôn. Anh ta đi mua vài bao cát để trộn với xi măng mua từ trước.

Hứa Thắng Kỳ bịt mũ đen, bị áp giải đến tòa á:n. Ảnh: ifeng
Lời khai thứ ba của Kỳ bị công tố viên phản bác phần diễn biến vụ á:n phía sau. Do khám nghiệm t:ử thi thi:the định Nghĩa và con út tuvong do bị siết cổ, lời khai của Kỳ rằng “khi quay về thì phát hiện ba mẹ con đã tắt thở” là không đúng. Kỳ biện hộ như vậy chẳng qua là muốn biến vụ cố ý ra tay người thành ngộ s:at.
Cảnh s:at tra ra tiền công năm đó của Kỳ là do chủ thầu trừ, không liên quan đến Huy. Bên cạnh đó, Huy vốn không cần thuê người sửa nhà, chăm vườn, thuê Kỳ chỉ vì cố tạo việc làm giúp em họ.
Trong phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm, Kỳ bị kết tội với bốn tội danh ra tay người. Anh ta không phục, tiếp tục thay đổi lời khai để đổ oan cho Nghĩa theo lời khai đầu tiên, thậm chí nói bị cảnh s:at é:p cung.
Thẩm phá:n và trưởng bồi thẩm đoàn chỉ trích Kỳ “mất hết lương tâm”, “không bằng cầm th:ú”, “không biết hối cải”, “đến lúc ch:ết vẫn còn muốn h:ãm hạ:i chị dâu vô tội”…
