Từ kẻ từng bị chế giễu là “tài năng lãng phí”, Dembele nay bước lên bục Quả Bóng Vàng với lời tuyên ngôn: “Đây là biểu tượng của sinh tồn”. Hành trình ấy không chỉ viết lại sự nghiệp một cầu thủ, mà còn khắc họa bản lĩnh đàn ông: trưởng thành trong bóng tối, tỏa sáng bằng trách nhiệm và khát vọng.
Ngày Ousmane Dembele bước lên bục nhận Quả bóng Vàng 2025, thế giới bóng đá chấn động. Hơn ai hết, anh hiểu mình đã đi qua những năm tháng tối tăm nhất của sự nghiệp: chấn thương triền miên, vô kỷ luật, scandal, sự chế giễu của dư luận và nỗi ám ảnh “bom xịt” 115 triệu bảng tại Barcelona. Nhưng chính trong bóng tối ấy, một Dembele mới được rèn giũa – không chỉ là ngôi sao sân cỏ, mà còn là biểu tượng của khát vọng và bản lĩnh đàn ông.

Hành trình tái sinh của Dembele
Có một thời, Dembele là niềm hy vọng lớn nhất của bóng đá châu Âu. Rời Rennes khi mới đôi mươi, anh chinh phục Dortmund bằng tốc độ và kỹ thuật hiếm có. Barcelona không ngần ngại chi tới 115 triệu bảng (khoảng hơn 3.500 tỷ đồng) để đưa anh về Camp Nou, kỳ vọng thay thế Neymar. Nhưng chỉ sau vài mùa giải, Dembele trở thành “tội đồ” trong mắt người hâm mộ xứ Catalan.
14 chấn thương cơ, 784 ngày ngồi ngoài, những thói quen thiếu kỷ luật – từ việc thường xuyên đi tập muộn, thức đêm cày game, đến sự cố video miệt thị người châu Á – khiến hình ảnh Dembele sụp đổ. Anh bị xem là biểu tượng cho “tài năng bị lãng phí”, một “đứa trẻ hư” không bao giờ trưởng thành.
Thế nhưng, bước ngoặt xuất hiện khi Dembele bước vào vai trò người chồng, người cha. Cuộc hôn nhân với Rima Edbouche – một cựu ngôi sao TikTok người Morocco – đã mở ra giai đoạn mới. Không ồn ào, không chạy theo hào quang, Rima rút lui khỏi mạng xã hội để toàn tâm vun vén cho gia đình. Sự lặng lẽ ấy lại trở thành cú hích giúp Dembele thay đổi.

Anh bắt đầu học cách kỷ luật: Thuê chuyên gia dinh dưỡng, tuân thủ chế độ hồi phục, tập trung vào thể lực. Từ một cầu thủ uể oải, anh trở thành “chiến binh pressing” trong màu áo PSG, chạy không ngừng nghỉ và dẫn dắt lối chơi. Những pha bứt tốc cuối trận – từng khiến người ta bật cười vì sự bất lực trước kia – nay trở thành minh chứng cho ý chí phục sinh.
Quan trọng hơn, Dembele đã biết biến bóng đá từ một nghĩa vụ nghề nghiệp thành trách nhiệm của người đàn ông trưởng thành. Anh không còn đá bóng chỉ cho bản thân, mà cho gia đình, cho niềm tin của mẹ Fatimata – người luôn sát cánh trong sự nghiệp, và cho những hy sinh thầm lặng của cha – một lao động nhập cư từ Mali.
Thành công không phải là con đường thẳng tắp
Điều khiến Dembele khác biệt không phải chỉ là danh hiệu, mà là cách anh đứng dậy sau khi bị cả thế giới quay lưng. Người ta dễ dàng ca tụng chiến thắng, nhưng ít ai chứng kiến nỗi cô đơn, nước mắt và sự kiên trì phía sau ánh đèn sân khấu.

Dembele đã đối diện với điều ấy suốt nhiều năm – và chọn cách trưởng thành bằng áp lực. Anh đi từ một thanh niên bốc đồng thành trụ cột PSG, từ “kẻ gây thất vọng” thành tấm gương cho thế hệ trẻ. Ở tuổi 28, Dembele đã viết lại định nghĩa thành công: Không phải là con đường thẳng tắp, mà là hành trình gập ghềnh đòi hỏi người đàn ông biết gánh trách nhiệm, biết sửa sai và dám đi tiếp.
Đó cũng chính là thông điệp gửi đến mỗi người đàn ông: Ai cũng có những “thời Barca” trong đời – những giai đoạn vấp ngã, bị nghi ngờ, thậm chí bị chế giễu. Nhưng bản lĩnh không nằm ở chỗ tránh được thất bại, mà ở khả năng tái sinh sau thất bại.
Sau lễ trao giải, Dembele viết trên trang cá nhân một đoạn khiến cả thế giới xúc động: “Người đời nói tôi đã tiêu rồi. Họ cười cợt mỗi khi tôi ngã, xem tôi là tài năng lãng phí. Nhưng họ không thấy những đêm tôi khóc thầm, những giờ tập phục hồi trong cô đơn, hay những lúc tôi gần như buộc phải bỏ cuộc. Quả bóng Vàng này không chỉ là một danh hiệu, nó là biểu tượng của sinh tồn… Hành trình chinh phục nó hình thành trong bóng tối.”

Trong từng chữ, người ta thấy không chỉ là tiếng nói của một cầu thủ, mà là tuyên ngôn của một người đàn ông đã đi qua vực sâu. Thành công, ở góc nhìn ấy, không chỉ là ánh đèn flash, những tràng pháo tay hay chiếc cúp lấp lánh trên bục vinh quang. Thành công thật sự là những gì đã diễn ra trong bóng tối — nơi không ai chứng kiến, nơi chỉ còn lại một người đàn ông đối diện với nỗi đau, sự nghi ngờ và chính bản thân mình. Đó là bản lĩnh âm thầm, lặng lẽ nhưng bền bỉ, thứ không thể đo bằng thống kê bàn thắng hay danh hiệu, mà bằng khả năng vượt qua từng ngày, từng đêm cô độc.
Khi Dembele nói “Quả bóng Vàng là biểu tượng của sinh tồn”, anh không chỉ kể câu chuyện cá nhân, mà còn chạm tới một chân lý phổ quát. Danh hiệu, tiền bạc, hào quang… tất cả chỉ là phần nổi của tảng băng, là kết quả mà người đời nhìn thấy. Nhưng phần chìm, phần quyết định giá trị thật sự của một người đàn ông, nằm ở chỗ: anh ta đã tồn tại thế nào trong nghịch cảnh.
Tồn tại không chỉ là “không gục ngã”, mà là gồng mình đứng dậy sau mỗi cú ngã, kiên trì trong cô đơn, và nuôi dưỡng niềm tin khi cả thế giới quay lưng. Đó là sức mạnh nội tại khiến một người đàn ông không bị định nghĩa bởi thất bại, mà bởi khả năng vượt qua thất bại.
Chúng ta thường bị mê hoặc bởi thành công ở đích đến, nhưng điều làm nên bản lĩnh đàn ông lại chính là những bước đi lặng lẽ trong hành trình. Bởi chiếc cúp có thể phai màu, tiền bạc có thể mất đi, ánh hào quang có thể lụi tàn, nhưng sự cứng cỏi đã được rèn luyện trong bóng tối thì sẽ theo ta cả đời.
Hình tượng của Dembele là một lời nhắc mạnh mẽ rằng bản lĩnh không phải lúc nào cũng hào nhoáng. Đôi khi, nó là khả năng sinh tồn — sống qua nỗi đau, học từ những vế sẹo và quay trở lại để chơi tiếp. Đó là một khái niệm nam tính trưởng thành — trầm lắng, kiên cường và đầy trách nhiệm.
