Cha ở TPHCM nhịn đói, đội mưa khóc tìm con, vỡ oà khi nhận tin vui

<!–

–>

Phát hiện con gái tật nguyền rời khỏi nhà không rõ nguyên nhân, người cha ở TPHCM nhịn ăn, đội mưa tìm kiếm trong nước mắt.

Ngày 16 tháng 9 năm 2025, báo VietNamNet đăng tải bài viết với tiêu đề “Cha ở TPHCM nhịn đói, đội mưa khóc tìm con, vỡ oà khi nhận tin vui”. Nội dung như sau:

Tìm con trong nước mắt

Mới đây, mạng xã hội lan truyền đoạn clip ghi lại cảnh một người đàn ông mặc áo mưa, rơi nước mắt cầu cứu mọi người tìm giúp con gái đi lạc. Trong clip, anh cho biết con gái sinh năm 2010, lấy xe đạp rời nhà từ sáng nhưng đến tối vẫn chưa về.

Phát hiện con mất tích, anh tất tả dầm mưa tìm suốt buổi chiều nhưng không gặp. Lo sợ điều chẳng lành, anh hoang mang, bật khóc, nhờ cộng đồng mạng hỗ trợ.

Người đàn ông trong clip là anh Nguyễn Hiếu Trung (SN 1990, ngụ huyện Phú Giáo, tỉnh Bình Dương cũ, nay là xã An Long, TPHCM). Anh kể, sáng 14/9, sau khi cùng vợ đi cạo mủ cao su về, anh không thấy con gái lớn là N.T.T.T. (SN 2010) ở nhà.

tim-con-1.png
Anh Trung chia sẻ việc tìm con đi lạc trong nước mắt

Ban đầu, anh nghĩ con sang nhà ông bà nội chơi. Nhưng khi vợ sang tìm, gọi con về ăn trưa, bé không có ở đó. Vì con gái khiếm thính, không nói được bẩm sinh, lại ít khi đi chơi xa nên vợ chồng anh vô cùng lo lắng. Cả gia đình đi tìm khắp nơi.

Anh kể: “Vì con câm, điếc bẩm sinh nên gia đình tôi rất thương. Bé đi lạc, ai cũng lo lắng, tất tả đi tìm”.

Không tìm được con, anh trình báo công an rồi tiếp tục dầm mưa đi tìm. Anh Trung cho biết, bé rời khỏi nhà bằng chiếc xe đạp hiệu Martin màu trắng, mặc quần dài màu đen, áo khoác màu đen.

“Tìm kiếm một lúc, tôi được người dân cho biết, con đi về đường Mỹ Phước-Tân Vạn. Tôi đi tìm nhưng không gặp.

Cuối ngày, trời mưa lớn tìm mãi không thấy con, biết khi đi con không mang theo tiền, lại tật nguyền, tôi càng lo lắng. Vì vậy, khi có người quay phim để đăng lên mạng nhờ hỗ trợ, tôi đã rơi nước mắt”, anh Trung nghẹn ngào kể.

Niềm vui bất ngờ

Tối cùng ngày, sau khi đoạn clip lan tỏa, anh Trung bất ngờ nhận cuộc gọi từ Trung tâm giáo dục trẻ khuyết tật Thuận An – nơi bé T. đang theo học. Các thầy cô cho biết, T. đang ở trung tâm.

Anh Trung lập tức đến đón con. Gặp lại con gái, anh thấy bé mệt mỏi, kiệt sức. Đôi dép của bé mòn vẹt vì phanh xe hỏng, em phải dùng chân mang dép ma sát vào bánh xe để giảm tốc.

Về nhà, T. kể em rời nhà lúc 6h sáng, một mình đạp xe hơn 50km để đến trung tâm lúc 19h. Khi đi, em chỉ mang theo 20.000 đồng, đủ mua nước uống dọc đường, không có gì ăn.

tim-con.jpg
Hiện, T. đã về nhà an toàn 

Anh Trung thông tin: “Trước đó, vợ tôi đã đến trung tâm tìm con nhưng không thấy. Tôi cũng không ngờ con có thể một mình đạp xe từ nhà đến trung tâm như vậy. Bởi khoảng cách từ nhà đến đó khá xa.

Trước đây, đầu tuần tôi đưa con đi học bằng xe máy, chiều thứ Sáu mới đón về. Khi đưa con đi, tôi cũng đi nhiều đường khác nhau, hiếm khi đi trên một cung đường duy nhất.

Khi gặp con, tôi có hỏi vì sao lại tự đạp xe đến lớp. Tuy nhiên, vì còn hoang mang, lo lắng và mệt mỏi, con chỉ nói muốn đến trung tâm sớm để hôm sau vào học. Thấy con mệt, sợ, tôi cũng không hỏi thêm mà để con nghỉ ngơi, ổn định sức khỏe.

Cả ngày hôm đó, vợ chồng tôi quên ăn uống, dầm mưa đi tìm con trong lo sợ, hoang mang. Vì vậy khi gặp được con, chúng tôi vui lắm”.

Gia đình anh Trung có 2 con, T. là con đầu. Khi con hơn 2 tuổi, anh phát hiện bé có dấu hiệu bất thường, đưa vào trung tâm can thiệp sớm.

Do con không thể nghe, nói, gia đình phải kiên nhẫn gấp nhiều lần cha mẹ bình thường để chăm sóc và dạy dỗ. Ở nhà, T. giao tiếp với bố mẹ bằng ký hiệu, sau khi đi học thì viết ra giấy.

Tại quê nhà, vợ chồng anh Trung không có đất canh tác. Để mưu sinh, nuôi 2 con đi học, anh và vợ phải đi cạo mủ cao su thuê. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, vợ chồng anh vẫn yêu thương, chăm lo cho 2 con đến trường đầy đủ.

Trước đó, chuyên trang Gia Đình Xã Hội cũng đăng tải bài viết có nội dung tương tự với tiêu đề “Người cha giữ nguyên từng món đồ, chờ con mất tích suốt 23 năm trong căn nhà cũ”. Nội dung như sau:

Ngày 28/8, tại huyện Uy Viễn (Tứ Xuyên, Trung Quốc), ông Vương Mưu Nhuận rưng rưng ôm chặt người con gái thất lạc nhiều năm – Trần Quyên (tên khai sinh là Vương Thiến). Hai cha con nghẹn ngào kể lại 23 năm chờ đợi và khắc khoải nhớ thương.

Câu chuyện bắt đầu từ năm 2002. Sau một bữa tiệc, vợ ông Vương – bà Bạch – cùng cô con gái nhỏ không trở về nhà. Nhiều ngày tìm kiếm trong vô vọng, gia đình đành báo cảnh sát. Điều tra ban đầu cho thấy hai mẹ con có khả năng bị kẻ xấu từ làng bên bắt cóc đem bán, theo thông tin từ 163.com .

 - Ảnh 1.

Cha con gặp lại sau 23 năm tìm kiếm. Ảnh: 163.com

Công an nhanh chóng vào cuộc và xác định được một nghi phạm. Tuy nhiên, kẻ mua người đã qua đời, khiến việc tìm tung tích 2 mẹ con rơi vào ngõ cụt.

Dù vậy, nhiều thế hệ cảnh sát hình sự vẫn kiên trì nối tiếp điều tra, lần theo manh mối ở Thiểm Tây, Hà Bắc và nhiều địa phương khác. Năm 2010, cơ quan chức năng thu thập được thông tin quan trọng, đặt nền móng cho quá trình tìm kiếm về sau.

Nhờ tiến bộ công nghệ, vụ án có bước ngoặt. Khi mở rộng rà soát, cảnh sát phát hiện một phụ nữ có ngoại hình rất giống bà Bạch, song bà đã qua đời vào tháng 10/2024. Dù vậy, công an không bỏ cuộc mà tiếp tục truy tìm người con gái.

Qua xét nghiệm ADN, cuối cùng xác định được Trần Quyên chính là đứa trẻ thất lạc năm xưa. Sau 23 năm, hành trình tìm kiếm đã khép lại với một cái kết trọn vẹn.

Hôm 27/8 vừa qua, dưới sự dẫn dắt của cảnh sát Lý Hải Giang (huyện Uy Viễn), Trần Quyên từ Từ Châu (Giang Tô) trở về quê hương. Cô mang theo sữa bột và quà dinh dưỡng tặng người cha như món quà gặp mặt muộn màng. Về phía mình, ông Vương đã chuẩn bị sẵn một bó hoa để đón con gái.

Ngày 28/8, bữa cơm đoàn tụ được tổ chức với sự chứng kiến của họ hàng và bà con làng xóm. Tại buổi lễ, hai cha con trao tặng tấm băng rôn cảm ơn đến lực lượng công an đã không ngừng tìm kiếm.

 - Ảnh 2.

Người thân đoàn tụ. Ảnh: 163

Nhận băng rôn, một chiến sĩ chia sẻ: “Dù 23 năm trôi qua, chúng tôi chưa từng bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Đưa những gia đình ly tán đoàn tụ không chỉ là trách nhiệm, mà còn là sứ mệnh của chúng tôi”.

Ông Vương cũng nghẹn ngào nói với con gái rằng ngôi nhà cũ nơi cô từng sống vẫn được ông giữ nguyên. Ông không dám chuyển chỗ ở hay thay đổi cách bài trí đồ đạc. Ông chỉ mong một ngày con trở về và khi bước vào nhà sẽ cảm thấy mọi thứ vẫn thân thuộc như xưa.

Câu chuyện đoàn tụ của gia đình ông Vương khiến nhiều người xúc động, tiếp thêm hy vọng cho nhiều gia đình lạc mất con.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *