Mẹ người đàn ông đã vô cùng sốc khi nhận được tin báo về con trai từ người họ hàng.
Ngày 10/4/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Con trai nói là lên đường đi lao động ở nước ngoài, vài ngày sau mẹ nhận tin dữ từ họ hàng”. Nội dung như sau:
Mới đây, một người đàn ông Thái Lan đi làm ở nước ngoài về thăm nhà rồi bất ngờ qua đời khiến người thân vô cùng đau đớn. Điều đáng nói là mẹ nạn nhân không hiểu được lý do con trai bà quyết định kết thúc cuộc sống khi tuổi đời còn trẻ như vậy.
Thông tin được đăng tải trên tờ The Thaiger cho biết, sự việc xảy ra vào đúng ngày thứ Ba, 1/4 vừa qua tại huyện Suwannaphum, tỉnh Roi Et thuộc vùng Issan của Thái Lan. Hôm đó, thi thể của một người đàn ông 30 tuổi tên là Pongsakorn Saenkla được phát hiện trong tư thế treo cổ trên cây xoài trên một cánh đồng lúa.

Mẹ của nạn nhân đã vô cùng sốc khi được thông báo tin dữ này. Hiện trường vụ việc cách cộng đồng nơi nạn nhân và mẹ mình sinh sống khoảng 1 km. Pongsakorn mặc quần jean đen và áo hoodie màu xám. Đồ đạc của người xấu số, bao gồm một chiếc điện thoại di động, một chiếc ví và hành lý được tìm thấy gần đó. Các sĩ quan từ Đồn cảnh sát Suwannaphum đã được gọi đến để điều tra về cái chết.
Theo đó, họ cho rằng anh Pongsakorn đã chết khoảng 48 giờ trước khi được phát hiện. Các sĩ quan không tìm thấy dấu vết tấn công vật lý trên cơ thể anh. Mẹ của Pongsakorn nói với cảnh sát rằng con trai bà đã đi làm việc ở Đài Loan (Trung Quốc) và gần đây đã trở về nhà để nghỉ lễ. Anh nói với bà rằng mình không muốn quay lại Đài Loan làm việc dù thừa nhận rằng công việc đó mang lại thu nhập tốt.
Theo mẹ của Pongsakorn, con trai bà đã rời nhà lúc 9 giờ sáng ngày 29 tháng 3 để đi xe buýt từ Roi Et đến Bangkok trước khi tiếp tục hành trình đến Đài Loan. Vào ngày 1 tháng 4, mẹ anh đã cố gắng liên lạc với Pongsakorn qua điện thoại nhưng không thể liên lạc được. Bà cho rằng pin điện thoại di động của anh đã hết và đợi anh gọi lại. Không có dấu hiệu nào cho thấy người đàn ông có ý định tự tử, vì vậy bà không nghi ngờ gì cho đến khi bà biết tin từ một người họ hàng.
Người mẹ cho biết bà không biết lý do con trai tự tử nhưng nghi ngờ nguyên nhân có thể là do anh quá mệt mỏi và áp lực vì công việc.
Trước đó, báo Tri thức trẻ đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Cho con đi ở không lâu thì nhận tin con đã chết, 49 năm sau mẹ con ngỡ ngàng gặp lại nhau”. Cụ thể như sau:
Mẹ đau xót nhận tin con qua đời vì bệnh
Khi bà Nguyễn Thị Luyến (SN 1931, quê ở xã Tam Vinh, huyện Phú Ninh, tỉnh Quảng Nam) sinh người con thứ hai tên là Nguyễn Thị Cúc Hoa vào năm 1962 không lâu thì chồng của bà qua đời trong một lần đi rừng. Hàng ngày, bà Luyến gánh cá đi bán, vất vả nuôi 2 người con. Cúc Hoa ở nhà với dì Sảy và bà ngoại.
Tới năm Hoa được 9 tuổi thì bạn của dì Sảy là bà Nhạc muốn đưa Hoa lên Đà Lạt trông con cho bà vài tháng rồi về. Hoa đồng ý nên gia đình cũng để cho cô bé đi, mọi người ai cũng nghĩ rằng Hoa đi vài tháng rồi về.
Nhưng sang năm sau, chồng của bà Nhạc là ông Tú có trở về Quảng Nam và nói với gia đình bà Luyến rằng Hoa đã bị bệnh qua đời.


“Qua năm thì ông Tú về đây nói rằng: ‘Hoa nó bệnh nó chết rồi’. Tôi mới hỏi: ‘Bệnh chết thì ông phải bảo cho tôi biết chứ’. Rồi bà Nhạc thì lại nói Hoa làm vỡ cái ly, bị ông Tú đánh nên bỏ đi. Tôi bảo ông ta: ‘Ông dẫn tôi vào Đà Lạt, Hoa chết ông chôn nó ở đâu?’ thì ông ấy nói thôi để 2 năm sau rồi hãy đi“, bà Sảy nhớ lại câu chuyện về ngày nhận tin cháu gái qua đời.
Đến tháng 5/1973, hai bên có thỏa thuận ông Tú không đem được Hoa về cho bà Luyến, gia đình bà không kiện cáo gì, ông Tú phải đền 100.000 đồng (với giá trị tiền năm 1973). Từ đó trở đi, gia đình bà Luyến tưởng rằng Hoa đã chết. Sau này, bà Luyến còn lập bàn thờ con.
Cuộc đoàn tụ sau 49 năm chia cách
Lại nói về Cúc Hoa, sau khi lên Đà Lạt chăm con cho gia đình ông Tú thì lại có cái tên mới là Nguyễn Thị Cúc. Được vài tháng, Cúc bị trướng bụng vì giun móc. Ông Tú chính là người đã đưa cô bé vào Bệnh viện Đà Lạt điều trị. Tuy nhiên, sau 2 lần Cúc không được chữa khỏi bệnh, ông Tú đã bỏ đi không trở lại nữa. Người đàn ông này để lại giấy tờ của Cúc ở bệnh viện, còn nói với người y tá trưởng tên Công Tằng Tôn Nữ Thanh Tâm rằng mẹ của Cúc bỏ đi lấy chồng, để cô bé lại cho dì và bà ngoại nuôi.

Những ngày tháng Cúc bị bỏ lại bệnh viện, chính y tá trưởng Thanh Tâm là người đã cưu mang cô bé. Bà để Cúc ở bệnh viện nửa năm, cố gắng chữa lành bệnh cho Cúc và vẫn tin rằng rồi gia đình cô bé cũng sẽ đến tìm. Sau này không có ai đến tìm Cúc, bà Tâm dù đã có 5 người con nhưng vẫn quyết định nhận Cúc về làm con nuôi. Cả gia đình ai cũng yêu quý Cúc.
Mẹ nuôi dạy Cúc may vá nên cô rất giỏi nữ công gia chánh. Cúc không biết chữ liền được mẹ nuôi cho đi học bình dân học vụ. Khi Cúc 17 tuổi thì được mẹ nuôi xin cho vào làm ở trại nghiên cứu giống cây con trung ương. Ở đó, Cúc khi trưởng thành đã gặp người chồng mà cô gắn bó từ đó đến nay.
Hiện tại, cô Cúc đã 60 tuổi, hiện làm nghề buôn bán ở chợ. Có vợ, có chồng, con cái đã lớn cũng là lúc nguyện ước tìm lại gia đình cho bản thân của cô Cúc trỗi dậy. Trí nhớ của cô về gia đình rất mơ hồ, chỉ nhớ mẹ bán cá, có một người anh không biết có phải anh ruột hay không,…


Bà Tâm sang Mỹ sống đã lâu, bà và cô Cúc vẫn giữ liên lạc qua điện thoại. Y nguyên như lúc ban đầu, bà Tâm luôn mong con gái nuôi tìm được ruột thịt. Trong giấy tờ mà ông Tú để lại cho bà Tâm có ghi tên mẹ của cô Cúc là Nguyễn Thị Luyến, tên cha là Nguyễn Phẩm.
Năm 2011, cô Cúc gửi đơn đăng ký tìm người thân về chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly”. “Trong tâm tư của con nghĩ mẹ không còn nữa. Nếu mà mẹ còn thì con là người có phước, quá hạnh phúc vì còn được gặp lại mẹ. Bố mẹ nuôi tốt với con lắm, nhưng con vẫn muốn tìm lại nguồn gốc của mình trước khi con không còn nữa“, cô Cúc rưng rưng nói.
Chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” đã mất 10 năm tìm kiếm để giúp gia đình cô Cúc được đoàn tụ. Sau khi những thông tin của cô được đăng tải, người cháu gọi cô Cúc bằng cô đã liên hệ với chương trình xác nhận cô là người thân của mình.
Nghe tin con gái còn sống và đang đi tìm mình, bà Luyến vui mừng, không ăn, không ngủ được, chỉ khóc suốt và mong từng ngày được gặp con.

Hai mẹ con xúc động ôm lấy nhau sau 49 năm tưởng chừng không còn gặp lại được nữa.
Chú Nguyễn Hồng, anh trai ruột của cô Cúc (tức Cúc Hoa) nhắn nhủ em gái: “Trong thời gian em đi Đà Lạt là anh còn nhỏ, chứ nếu anh lớn thì anh không để em đi. Không ngờ tình thế lại xảy ra như vậy, nên anh em mình chia cách. Thay mặt mẹ, anh cảm ơn sự rộng lượng, bao dung của ba mẹ nuôi của em, đã dìu dắt em trưởng thành như ngày hôm nay“.
Năm 2021, cô Cúc đã được gặp lại mẹ, anh trai, dì, bà con họ hàng sau cuộc chia ly gần 50 năm.