Tôi không thể lường được mọi chuyện lại diễn ra theo cách tiêu cực như vậy.
Tôi năm nay đã ngoài ba mươi lăm tuổi, là nhân viên văn phòng trong một công ty xuất nhập khẩu. Công việc không quá vất vả, lương cũng tạm gọi là ổn, trung bình khá so với mặt bằng chung. Tôi có chồng làm kỹ sư xây dựng, hai con đang tuổi đi học: một bé lớp 6, một bé lớp 3. Gia đình tôi chưa có điều kiện mua nhà, vẫn ở trong căn hộ tập thể đi thuê. Mỗi tháng, tiền học phí của hai con, tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt phí… đều được cân nhắc từng chút một. Tôi hài lòng với cuộc sống ấy, tuy chưa dư dả nhưng ấm áp, gắn bó.
Hôm vừa rồi, lớp đại học của tôi tổ chức kỷ niệm 10 năm ra trường. Ai cũng háo hức, hội tụ đông đủ. Bạn bè gặp lại, có người đã làm giám đốc, có người kinh doanh thành đạt, đi xe sang, ở biệt thự. Tôi vui lây khi thấy họ hạnh phúc, thành công, và cũng không khỏi chạnh lòng đôi chút.
Trong buổi gặp, nhóm bạn khá giả bàn bạc chuyện sẽ lập quỹ lớp. Ý tưởng là mỗi tháng, mỗi người đóng 2 triệu để duy trì gặp mặt, tổ chức một số hoạt động thiện nguyện, thỉnh thoảng hỗ trợ trường cũ hay bạn bè khó khăn. Cả phòng vang lên tiếng hưởng ứng. Tôi im lặng. Hai triệu với họ chỉ bằng một bữa ăn nhà hàng, nhưng với gia đình tôi là khoản tiền rất lớn. Tôi nghĩ ngay đến học phí của con, đến tiền điện nước, đến lọ thuốc ho tôi vừa mua cho bé nhỏ.
Tôi nhỏ nhẹ góp ý: “Mình thấy mức 2 triệu mỗi tháng khá cao. Có thể cân nhắc mức thấp hơn, vừa sức với tất cả mọi người thì sẽ ý nghĩa hơn.”

(Ảnh minh hoạ)
Không khí bỗng trầm xuống. Một vài ánh mắt nhìn tôi, xen lẫn khó hiểu và thương hại. Cuối cùng, nhóm trưởng nói: “Thôi, ai không tham gia quỹ thì cũng không sao. Khi nào có buổi gặp, nếu muốn tới thì đóng góp riêng cũng được.”
Tôi gật đầu, lòng chùng xuống.
Tối hôm đó, khi về nhà, tôi mở điện thoại và thấy nhóm chat lớp nhảy liên tục. Ban đầu chỉ là vài câu bâng quơ, rồi dần trở nên cay nghiệt:
“2 triệu mà cũng không nổi thì thôi, nói thẳng đi, còn bày đặt góp ý.” “Thế này mà gọi là dân đại học à? Làm cả chục năm mà chẳng bằng người khác một bữa nhậu.” “Nhà thuê, lương ba cọc ba đồng, còn ý kiến gì nữa. Nhìn mà mệt.”
Một người khác còn chêm thêm biểu tượng cười khẩy, kèm dòng chữ: “Cứ như thế thì đi họp lớp làm gì? Chỉ kéo tụt tinh thần cả lớp thôi.”
Tôi cắn chặt môi, tim nhói lên. Cảm giác như từng câu chữ kia chĩa thẳng vào lòng tự trọng của mình. Tôi định gõ vài dòng giải thích, nhưng chưa kịp, màn hình đã hiện thông báo:
Bạn đã bị xóa khỏi nhóm.
Khoảnh khắc đó, tôi lặng người. Chưa bao giờ tôi thấy rõ ràng đến thế: một cái nhấp chuột có thể xóa đi 10 năm bạn bè.
Một chút tủi thân dâng lên. Nhưng nhìn hai con đang ríu rít khoe tranh vẽ ở trường, nhìn chồng lúi húi sửa cái bàn học cho con, tôi thấy lòng mình dịu lại. Tôi có thể không dư tiền như ai kia, nhưng tôi có gia đình để thương yêu, có bữa cơm sum vầy, có tiếng cười trẻ thơ. Đó là vốn quý không quỹ lớp nào mua được.
Hôm sau, tôi chủ động nhắn riêng cho nhóm trưởng: “Cảm ơn mọi người đã nghĩ ra hoạt động ý nghĩa. Hiện tại hoàn cảnh mình chưa cho phép, mong được tham gia bằng cách khác, ví dụ khi lớp cần đóng góp thiện nguyện cho ai đó khó khăn, mình sẵn lòng chia sẻ trong khả năng.”
Không lâu sau, một vài bạn khác cũng âm thầm nhắn cho tôi. Họ nói mức 2 triệu quả thật cũng cao, nhưng họ ngại không dám lên tiếng. Có người còn kể, dù đang thành đạt nhưng vẫn vay ngân hàng để mua nhà, áp lực cũng chẳng ít. Tôi hiểu ra rằng, không phải cứ lấp lánh bên ngoài là đủ đầy bên trong.
Tôi không trách bạn bè đã vô tình, cũng không oán giận. Mỗi người có một cách nhìn, một hoàn cảnh. Tôi chọn giữ lòng bình thản. Bởi hạnh phúc thật sự không nằm ở chiếc xe sang hay căn biệt thự, mà nằm trong căn nhà tuy đi thuê nhưng tràn đầy tiếng cười của những người mình yêu thương.
Với tôi, đó mới là quỹ giá trị nhất – quỹ hạnh phúc của riêng gia đình mình.
