Sau 5 năm kết hôn, nàng dâu chẳng thể ngờ chồng lại cùng mẹ chồng “qua mặt” mình lén lút đem chính số vàng hồi môn mẹ đẻ cho trước đó để đi bán chốt lời lấy tiền tiêu pha.
Ngày 17/4/2025, Tạp chí Thanh niên Việt đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Mẹ chồng hí hửng khoe mới bán 3 cây vàng chốt lời 150 triệu so với lúc mua, con dâu giận sôi máu khi biết nguồn gốc số vàng”. Nội dung như sau:
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải ngồi viết ra những dòng này, trong tâm trạng uất nghẹn đến mức tay run lên vì giận. Nhưng nếu không viết, có lẽ tôi sẽ phát điên mất.
Mấy hôm trước, mẹ chồng tôi hí hửng về nhà, khoe với tôi và hàng xóm láng giềng rằng bà vừa bán được 3 cây vàng “chốt lời” lời hẳn 150 triệu đồng. Ai cũng trầm trồ, khen bà khéo buôn bán, khéo giữ của. Mặt bà rạng rỡ như vừa đoạt giải xổ số.
Nhưng bà quên một điều – số vàng đó KHÔNG PHẢI CỦA BÀ. Đó là 3 cây vàng hồi môn mà mẹ ruột tôi cho tôi ngày cưới.

5 năm trước, lúc tôi khăn gói theo chồng, mẹ tôi rưng rưng nước mắt dúi vào tay tôi 3 cây vàng là cả một đời dành dụm của bà. Bà nói: “Của này để con phòng thân. Dù có ra sao cũng phải có chút gì đó cho chính mình.” Tôi đã nâng niu nó như một phần linh hồn của mẹ, cất kỹ không bao giờ dám đụng đến. Tôi luôn nghĩ: nếu sau này không dùng đến, tôi sẽ truyền lại cho con gái mình như cách mẹ tôi truyền cho tôi.
Vậy mà giờ đây, số vàng ấy bị lặng lẽ đưa đi bán sau lưng tôi, bởi chính mẹ chồng tôi và… chồng tôi.
Tôi giận điên người. Khi hỏi thì mẹ chồng thản nhiên bảo: “Mẹ bán hộ các con, giờ giá cao thì bán, chờ vàng rẻ mua lại, có gì đâu mà ầm ĩ!” Như thể bà đang giúp tôi một chuyện tử tế, mà quên mất đây là tài sản riêng của tôi, không phải của “các con”.
Còn chồng tôi – người đáng lẽ phải là người hiểu và đứng về phía tôi thì lại trơ trơ như đá. Khi tôi nổi đóa lên, anh gắt ngược lại: “Thôi không phải làm ầm lên! Muốn 3 cây vàng chứ gì, mai anh xếp hàng đi mua lại trả em đủ!”
Anh nói nhẹ tênh, như thể vàng bày sẵn trong siêu thị, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Anh có biết hôm nay vàng đã tăng vọt so với hôm qua? Có biết người ta phải xếp hàng dài dằng dặc ngoài tiệm vàng từ 5-6 giờ sáng, chen chúc, mệt mỏi? Có biết mỗi người bị giới hạn mua chỉ vài chỉ, muốn mua đủ 3 cây phải nhờ người xếp hàng giúp, chạy hết tiệm này sang tiệm khác, mà chưa chắc mua được?
Lúc đó, tôi chỉ muốn hét lên vào mặt anh rằng: “Tôi cần 3 cây vàng đó không chỉ vì giá trị tiền bạc, mà vì đó là tình cảm của mẹ tôi, là kỷ niệm, là niềm tin. Anh nghĩ anh có thể mua lại những thứ đó bằng tiền sao?”
Tôi cảm thấy mình hoàn toàn bị phản bội. Không chỉ vì số vàng bị bán lén, mà vì thái độ thờ ơ, thiếu tôn trọng của cả chồng lẫn mẹ chồng tôi. Cái cách họ coi tài sản của tôi như của họ. Cái cách họ ra quyết định sau lưng tôi, rồi thản nhiên xem tôi như người dưng. Cái cách họ hợp sức lại để gạt tôi ra ngoài.
Tôi thấy đau. Đau không chỉ vì mất 3 cây vàng mà vì mất lòng tin, mất sự tôn trọng, mất cảm giác an toàn trong chính ngôi nhà mà lẽ ra tôi phải được che chở.
Bây giờ tôi không biết phải làm gì nữa. Ly hôn thì không đơn giản, con còn nhỏ. Nhắm mắt cho qua thì trong lòng cứ như có ai bóp nghẹt tim mình.
Tôi chỉ muốn hỏi: Trên đời này, có người vợ nào chấp nhận được cảnh chồng và mẹ chồng bán cả hồi môn thứ duy nhất mẹ đẻ để lại cho mình mà không một lời hỏi ý kiến?
Trước đó, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Nhờ mẹ chồng giữ hộ 3 cây vàng cưới, lúc đòi lại khổ sở đủ bề”. Cụ thể như sau:
Vợ chồng tôi kết hôn vào năm 2018. Lúc cưới, tôi được bố mẹ đẻ cho 1 cây vàng miếng, bố mẹ chồng cho 1 cây vàng trang sức. Cộng với vàng nhẫn anh em bên chồng trao tặng, tôi có tổng cộng 3 cây vàng.
Buổi tối trước ngày quay lại thành phố làm việc, chồng tôi nhờ mẹ giữ hộ vàng cưới. Anh nói ngay trong bữa cơm gia đình khiến tôi trở tay không kịp. Mẹ chồng tôi đồng ý luôn: “Ừ, để mẹ giữ cho. Lát mẹ đem cất két”.
Tôi vớt vát: “Vậy con nhờ bố mẹ giữ giúp 2 cây vàng, còn vàng miếng là của hồi môn của nhà ngoại, con xin giữ làm kỷ niệm”. Chồng tôi gạt đi: “Em để mẹ giữ cả, khi cần mẹ đưa. Mình ở trọ, giữ vàng không an toàn”.
Thế là cầm vàng cưới chưa nóng tay, tôi đã phải đưa cho mẹ chồng giữ hộ.
Bẵng đi mấy năm trời, tôi không thấy chồng và mẹ chồng nhắc đến chuyện vàng cưới.
Từ đầu năm nay, công ty tôi liên tục cắt giảm nhân sự và giảm lương nhân viên. Tôi muốn nghỉ việc về kinh doanh quần áo, trước mắt bán hàng online, sau có vốn thì mở cửa hàng.
Khổ nỗi, tôi không có vốn. Đúng lúc giá vàng lên cao chót chót, tôi bàn với chồng xin lại 3 cây vàng nhờ mẹ chồng giữ hộ năm nào.
Chồng tôi không muốn vậy nên viện cớ linh tinh. Anh nói: “Vợ chồng mình có mỗi chỗ vàng đó để làm vốn, giờ em đem bán đi để kinh doanh nhỡ đâu thua lỗ mất trắng thì sao? Không ổn”.
Tôi bực tức cãi: “Không thử làm sao biết được. Chưa thử anh đã sợ thua lỗ…”.
Rồi tôi bảo, tôi sẽ lấy trước 1 cây vàng miếng để làm vốn kinh doanh, nếu có mất cũng là mất số của hồi môn của riêng tôi. Hai cây vàng còn lại, tôi để anh toàn quyền quyết định.
Mặc cho anh ta khó chịu, tôi vẫn về quê gặp mẹ chồng xin lại số vàng cưới đã gửi. Mẹ chồng tôi lúc này mới lộ ra, cách đây 2 năm, bà đã đưa số vàng đó cho chị chồng tôi mượn làm nhà. Chồng tôi cũng biết.
Tôi bức xúc vô cùng. Vàng là của tôi mà tôi lại không được biết nó ở đâu, được sử dụng với mục đích gì.
Nghe tôi chất vấn, mẹ chồng nói: “Vàng thì sẵn, chị chồng con lại khó khăn, cho chị ấy mượn cũng là việc nên làm. Hơn nữa, mẹ tưởng thằng Khang đã nói với con việc này”.
Tôi thắc mắc, tại sao tôi không được nghe trực tiếp mà phải thông qua chồng tôi? Anh ta chưa một lần đả động đến chuyện chị gái hỏi vay vàng.
Chị chồng khó khăn, vậy chắc gia đình tôi thì không chật vật? Những năm qua, biết bao lần tôi rỗng túi nhưng không dám hỏi xin lại số vàng cưới, liệu mẹ chồng có biết hay không?
Tôi làm căng, yêu cầu chị chồng phải trả số vàng đó ngay lập tức. Mẹ chồng tôi lật lọng: “Vàng của chị chỉ có 1 cây, 2 cây còn lại là của tôi và họ hàng cho chồng chị, chị không có quyền đòi”.
Mẹ chồng đã nói thế, tôi cũng chỉ cần lấy lại 1 cây vàng của mình. Ấy thế mà họ vẫn hẹn đến cuối năm mới trả.
Tôi đem hết bực dọc trút lên đầu chồng. Anh ta giở thói gia trưởng, yêu cầu tôi không được đả động đến số vàng cưới ấy dù chỉ là một cắc.
Chuyện là hồi đám cưới, chồng tôi thu được 50 triệu đồng tiền mừng cưới từ các mối quan hệ bạn bè riêng. Anh ta đưa cho bố mẹ 15 triệu đồng gọi là phụ tiền cỗ cưới, 35 triệu đồng còn lại đưa cho tôi giữ.
Chồng tôi bảo, giá vàng miếng năm đó cũng chỉ khoảng 35-36 triệu đồng/lượng. Tiền tôi đã cầm thì cây vàng hồi môn ấy là của anh ta. 2 cây vàng còn lại từ nhà chồng trao tặng, tôi càng không có quyền động đến.
Đến hôm đó tôi mới rõ bộ mặt thật của chồng, một người đàn ông chi li, tính toán với vợ từng đồng từng cắc.
Chẳng lẽ anh ta không biết, 35 triệu đồng kia đã đi tong từ cái ngày đi hưởng tuần trăng mật và mua sắm đồ mới cho phòng trọ,…
Càng nghĩ tôi càng muốn đòi lại 3 cây vàng cưới kể cả phải cãi nhau với nhà chồng. Thế nhưng, chồng tôi đã nói đến mức ấy thì việc đòi vàng này xác định sẽ rất gian nan và mệt mỏi.
Liệu tôi nên đòi lại vàng bằng mọi giá hay bỏ qua để nhà cửa ấm êm? Xin hãy cho tôi lời khuyên!